“Lão bác sĩ dân tộc” – Cái tên giản dị nhưng chứa cả một đời người
Lão thích bà con gọi mình như vậy. “Bác sĩ” là nghề – là trách nhiệm cứu người. Còn “dân tộc” là tâm nguyện cả đời. Bởi lẽ, những cây thuốc quý, những bài thuốc dân gian không chỉ là y thuật, mà còn là hồn cốt của ông cha, là sự sống của những vùng núi cao – nơi bước chân Lão từng in dấu qua bao mùa sương gió.
Giờ đã bước sang tuổi hơn 70, đáng lẽ là lúc an nhàn, Lão vẫn chưa một ngày ngơi nghỉ. Đôi chân vẫn băng rừng vượt suối, đôi tay vẫn bám vào những vách đá cheo leo để tìm, giữ và bảo tồn những cây thuốc bản địa quý hiếm – những báu vật đang ngày một thưa vắng giữa đại ngàn.
Lão đi vì điều gì?
- Vì bà con còn khổ, còn bệnh, còn tin vào cỏ cây lành tính quê mình.
- Vì sợ một ngày những cây thuốc độc nhất vô nhị như Sâm Ngọc Linh, Đỗ Trọng, Hà Thủ Ô… chỉ còn trong sách vở, còn bài thuốc quý sẽ mất đi cùng người già làng.
- Vì y học cổ truyền dân tộc cần được gìn giữ, bảo tồn và phát triển giữa cuộc sống hiện đại xô bồ, công nghiệp hóa từng ngày.
“Bởi vì… Lão không chỉ là bác sĩ, mà còn là người giữ rừng, giữ thuốc, giữ hy vọng cho nhiều người.”
Gian nan những chuyến đi
Những chuyến đi của Lão chưa bao giờ dễ dàng. Lão đã cùng cộng sự leo núi giữa những ngày mưa dầm, vượt qua những con dốc trơn trượt đến nỗi ngã đau. Có lúc tưởng như muốn gục, nhưng rồi lại đứng dậy, lại tiếp tục đi.
Mỗi khi tìm được một cây thuốc hiếm, một bài thuốc còn sót lại từ lời kể của người già, tim Lão như trẻ lại. Vui như bắt được vàng – nhưng là thứ vàng mang hình hài của rễ, lá, và tình người.
“Thuốc ở trong rừng, trong lòng người, trong tình nghĩa đồng bào trao nhau. Có giữ được thuốc là giữ được cả niềm tin.”
“Lão bác sĩ dân tộc” – cái tên từ trái tim bà con
Bà con gọi Lão là “Lão bác sĩ dân tộc” không phải vì Lão giỏi giang hơn ai. Mà vì Lão gần gũi, chân thành, giản dị như chính cỏ cây đất rừng. Vì Lão luôn dặn:
“Bệnh thì cứ tìm thuốc, nhưng thuốc tốt nhất vẫn là cái tâm mình giữ gìn sức khỏe. Y học cổ truyền là thế – chữa bệnh từ gốc, dưỡng thân từ tâm.”
Lão không tin vào những thứ hoa mỹ. Lão tin vào bàn tay lấm bùn, nụ cười chất phác của bà con, và cả sự lặng lẽ nhưng bền bỉ của cây thuốc mọc bên triền núi, dưới chân rừng già.
Chặng đường chưa ngừng nghỉ
Hơn 70 năm cuộc đời, Lão vẫn chưa muốn nghỉ. Vì rừng vẫn còn, thuốc vẫn còn, và bà con vẫn cần. Mỗi bước chân Lão đi là một niềm tin được gửi lại.

Bức ảnh này – nếu bà con có thấy – chỉ là một trong muôn chuyến đi. Chiếc nón lá cũ kỹ, đôi ủng lấm bùn, nhưng nụ cười Lão vẫn rạng rỡ. Vì cây thuốc quê mình vẫn còn xanh, vì bà con mình vẫn còn khỏe mạnh.
“Lão bác sĩ dân tộc” Lê Hữu Tuấn – Trung tâm Thuốc Dân Tộc
Lão là Bác sĩ CKII Lê Hữu Tuấn, hậu duệ đời thứ 18 của dòng họ Lê Hữu – bao đời làm thuốc cứu dân. Hơn 40 năm qua, lão dành trọn tâm lực theo đuổi con đường Y học cổ truyền, giữ vững tâm niệm: “Chữa bệnh là cứu người, giữ nghề là giữ đạo”.
Trên mỗi chặng đường, lão vẫn giữ nguyên tinh thần “lấy y đức làm gốc, dồn tâm huyết nuôi dưỡng sức khỏe cho bà con”. Từ phòng khám cho đến các buổi chia sẻ cộng đồng, Lão đều mong lan tỏa tinh hoa Y học cổ truyền, để bà con tự tin chăm sóc bản thân và gia đình, để con cháu mai sau còn tự hào về kho tàng thuốc Nam của dân tộc ta. Mời bà con ghé thăm trang blog tâm huyết của Lão: https://bacsilehuutuan.com/ |

Lão gửi gắm đôi điều:
Đông y trị bệnh là khai thông khí huyết, điều hòa âm dương, dưỡng tạng phủ cho vững – có gốc mạnh thì ngọn mới bền!
Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!